nói cười cười, đương toan thừa thế tán vào, thì bỗng thấy Lý-Hoa quay lại mà nói:
— Ta hãy đi chơi quanh nhà cho tiêu-khiển một chút. Câu nói đó chính là ý nàng nói thầm với con hầu ra bảo chồng. Nói vừa dứt thì nàng ùng con hầu vội đứng rậy bước ra, Lý-Hoa cùng Thiếu-my đi sau, đi riễu quanh cả gác một lượt. Bấy giờ đã bẩy giờ tối. Đèn điện sáng như ban ngày. Dưới bóng đèn, nào tranh treo, nào đồ cổ, nào câu-đối, nào tứ-bình, bài trí trông choáng cả mắt. Xem xong trở về « Ngọc-hà-sanh », thì thấy tiệc hoa đã dọn sẵn sàng, ba người liền cùng ngồi vào uống rượu. Tiếng nói tiếng cười, chén anh chén chú, chủ khách ăn uống rất là vui vẻ. Rượu được vài tuần thì nàng cũng không còn có vẻ e-lệ như trước nữa mà Lý-Hoa cũng có ý say. Chàng tự nghĩ: Mình là một đứa làm công mà được ông chủ tử-tế đến thế này, nào cho tiền, nào cho nhà, nào là mời vợ chồng mình cùng ăn-cơm, nghĩ thực cũng là vinh hạnh. Trong khi đắc ý, ngảnh-lại nhìn vợ, đầu mày cuối mắt không khỏi lả lơi. Cái cảnh chồng quý vợ, vợ chiều chồng, thật làm chướng mắt cho người ngồi đấy... Thiếu-mỵ uống suông hơi buồn, muốn ra « lệnh-rượu » song lại ngại về nỗi Lý-Hoa ít chữ. Vì thế chàng mới xướng ra cái nghị « quay thìa »: Để chiếc thìa vào đĩa mà quay, hễ chuôi thìa chỉ vào ai thì người ấy phải uống một cốc đầy rượu. Vợ chồng Lý-Hoa, nhường cho chàng quay trước. Quay thế nào chuôi thìa lại chỉ vào mình. Vợ chồng Lý-Hoa cùng vỗ tay cười. Chàng đỏ mặt tía tai, bất-đắc-dĩ phải uống một cốc rượu đầy rồi lại đứng rậy cầm lấy chuôi thìa mà quay, vừa quay vừa khấn thầm rằng:
— Kiếp này nếu có duyên với mỹ-nhân, thì cốc-rượu thứ hai này xin cho về phần mỹ-nhân uống! Một lát sau, cái chuôi thìa ấy quay đến trước mặt chàng, đã sắp đứng lại, chàng vội vàng chỉ tay quát một tiếng, thì cái chuôi