— Vậy cô muốn tôi mua? Ừ thì tôi mua.
— Thưa ông, cái đó có hề, ông mua cũng đã nhiều rồi. Hôm nay ông không mua hoa, vậy em nhờ ông tiện xe cho em gửi đôi khóm cúc với cành hoa của ông... bạn ông mua hôm qua nhưng còn gửi lại.
Nam-Chân tuy tức uất người, phần giận cô hàng chỉ nghĩ đến Tống-Bình, phần giận bạn lẻn đi mà không rủ mình. Song đã trót hứa giúp thì chàng cũng phải nhận lời.
Lúc chàng về tới nhà, Tống-Bình ra đón cửa hỏi:
— Anh lại mua hoa cúc? Lại thêm cả cành đào, đẹp nhỉ!
Nam Chân bĩu môi:
— Lại còn vờ!
Tống-Bình ngơ ngác:
— Anh bảo tôi vờ cái gì?
Nam-Chân dằn từng tiếng:
— Vờ cái gì! Hôm qua lẻn đi một mình... rồi mua hoa lại không đem về, bắt người ta phải hầu, lại còn vờ cái gì nữa.
Tống-Bình biết rằng bạn tức giận lắm, ôn tồn phân trần:
— Thì sáng hôm qua, tôi ngồi bàn giấy với anh từ sáu giờ tới mười một giờ, anh không nhớ?
Nam-Chân ngẩn người ra, ngẫm nghĩ. Nhưng