0% found this document useful (0 votes)
29 views17 pages

Chinese Diaspora

Copyright
© © All Rights Reserved
We take content rights seriously. If you suspect this is your content, claim it here.
Available Formats
Download as DOCX, PDF, TXT or read online on Scribd
0% found this document useful (0 votes)
29 views17 pages

Chinese Diaspora

Copyright
© © All Rights Reserved
We take content rights seriously. If you suspect this is your content, claim it here.
Available Formats
Download as DOCX, PDF, TXT or read online on Scribd
You are on page 1/ 17

CASE STUDY: CHINESE DIASPORA

Introduction

The term diaspora has no agreed upon meaning but it evokes a traumatic experience in
concomitant with the dispersal of people. In conventional terms this was confined to the Jewish
experience. However, between 1960-1970 it expanded to incorporate the Chinese, Indian, Greek
and African diasporas. The proper conceptualization of the diaspora comes from a shared
identity, common belonging as a vital element Cohen (2008); Safran (1991); Tölöolyan (1996).
In this paper l submit a comprehensive case study analysis of the Chinese diaspora through
delving the diaspora engagement, institutions, policies, public diplomacy through diaspora,
opportunity structures, transnationalism, the feminization of the Chinese diaspora ,gender
dynamics and soft power through the diasporic media sphere. The history, features and
characteristics of the Chinese diaspora present bouts of complexities and a potential caveat in
comprehending the nature of what can be labeled as the largest diaspora in world. The United
Nations argues that globally there are 10 million China born overseas Chinese whilst the
Overseas Community of Affairs Council of Taiwan estimates that the population of overseas
Chinese was at 42.5 million by 2014 Goodkind (2019).

History and Composition of the Chinese Diaspora

Goodkind (2019) notes that the history of the Chinese diaspora (overseas Chinese) is hinged on
perpetual patterns migration from China which date back to hundreds of centuries. To understand
the dialectics revolving around the Chinese diaspora Wang (1991) proposed a typology to
examine the labels and composition of the Chinese international migrants. He argues that the
structure is made up of the Huashang, Huagong and Huaqiao. The term “Huashang” denotes
Chinese mercantilists involved in business and trade activities mainly in Southeast Asian
countries like Malaysia, Indonesia, Thailand, Philippines and Vietnam. His composition is in
tandem with Miles (2020) who notes that Chinese trading patterns in Southeast Asia were
between 1500-1740. This fits directly into Cohen (2008) ‘s description, who classifies the
Chinese diaspora as the trade and business diaspora. Linked to the practise of sojourning these
commercial practices formed the understructure of the perpetual patterns of migration. From
partial settlement in Manila in the period between 1570 to 1600 to latter movements to Nagasaki
the Chinese Hokkien traders built a reputation of being risk takers as they were not backed by the
state but treated as outcasts Cohen (2008). These experiences led to social cohesion and clan
solidarity which proffered a sense of adaptability. Wang (1991) opines that the term “Huagong”
means Chinese international migrants who worked as laborers in railway construction and
mining industries in America during the 19th century which gives preeminence to indentured
Chinese migrants. The period of 1949-1970 earmarked the dawn of a new era which was primed
by the separation of China into the Republic of China and the People’s Republic of China which
adds another dimension to the complexity of the Chinese diaspora. Chee-Bang (2013) argues that
this process gave birth to the Huaqiao who are ethnic Chinese migrants who were affected by the
breakup and due to territorial changes and boundary changes now fall into the category of the
stateless or the conundrum of whether they belong to Taiwan or the People’s Republic of China.
This gave birth to terms like “overseas Chinese”.

To give a sequential context to this case l will utilize a definition by Chee-Beng (2013) who
views the Chinese diaspora as Chinese living outside mainland China, Hong Kong, Macau and
Taiwan which form the hallmark of Chinese lands. In corroboration with this Goodkind (2019)
views it as incorrect to term Chinese in Hong Kong, Taiwan and Macau as overseas Chinese or
part of the Chinese diaspora. The period from 1978 encapsulates the furthering of Chinese
interests into the global arena and this was fronted by global capitalism, transnational networks
and the opening up of China to a new phase of migration from China. From this period Pan
(1998) argues that the Chinese diaspora has had influence in the homeland through perpetuating
emigration and the establishment of social organization in host societies whilst China has utilized
diaspora communities as a huge transnational resource to engender development and global
supremacy.

Discussion and Analysis of the Case

The home state- diaspora nexus between China and its diaspora dates to the 1911 revolution as
the overseas Chinese played a crucial role in the ascension of the Republican government to
power. Gamlen (2014) argues that diaspora institutions are “formal state offices meant for
emigrants and their descendants”. The Chinese diaspora is characterized by strong diaspora
institutions and voluntary organizations which are vigorously tracked and utilized by China. In
line with this Gamlen (2014) opines that due to new trends in global governance the role of
diaspora institutions in political, social and economic transformation needs to be systematically
analyzed. Since 1978 China has revised its policies, purview and attitudes towards the diaspora
concurrently. To achieve its global dominance China recognized the potential of the overseas
Chinese to propel this and established a change in relations and perceptions towards its diaspora
to permeate diaspora engagement which Gamlen (2014) coined as tapping which denotes a focus
on material resources Zhu (2007) notes that the formation of institutions like the Overseas
Chinese Affairs Commission and the All-China Federation of Returned Overseas Chinese in
1978 depicts China as a prime example of how a state instigated positive engagement to tap the
diaspora by deliberately introducing policies that attract diaspora resources. I believe economic
and political motivations led to the establishment of these institutions. From the above we can
denote what Baser and Ozturk (2020) termed the inception transnational authoritarianism in
diaspora governance to engender loyalty. To build sturdy diaspora engagement China also
introduced the special economic zones, employed patriotic sentiments and instituted national
laws to attract foreign direct investment.

In terms of political mobilization and identity formation, Kuah-Pearce and Hu-Dehart (2006)
concur that the Chinese diaspora is composed of a plethora of voluntary associations and social
organizations which are crucial in creating transnational linkages, maintaining Chinese identity,
resolving community conflicts, increasing economic networks and maintaining cultural identity
in host societies. Prominent examples include the San Francisco Chinese Benevolent
Association, 80/20 Silicon Valley and the Committee of the 100 in America and the Chinese
Association of Johor Bahru in Malaysia which advocate for the rights and interest of Chinese in
America. Zhu (2007) argues that strong nationalism depicted through influencing host foreign
policy towards homeland shows how diaspora institutions are crucial in lobbying for favorable
policies towards their homeland and in this case the Chinese diaspora in the USA supported
China’s bid to host the 2000 Olympics. However, their nonpartisan, autonomy nature of these
organizations is disputable since they are involved in huma right activism against human right
abuse in Hong Kong and lobbying for the Chinese government to fix US-China relations.
Sökefeld (2006) notes that diaspora mobilization occurs within a social mobilization framework
through focusing on dimensions like political opportunities, mobilizing structures and ideas. It is
worth noting that only the wealthy businessman lead these organizations which throws spanners
on authenticity of this organizations from homeland control. Wong (2013) argues that the
Chinese diaspora in America to establish its roots in America realized the need to participate
politically and contribute to host societies through fundraising activities. This depicts grassroots
mobilization as by participation in political and social activities this ensured the inclusion,
reception and protection of the Chinese community.

Akçapar and Aksel (2017) argue that the diaspora can be employed as “a bridge between
countries of residence and origin”. In terms of public diplomacy from 1978-1995 China aided
Africa through supporting anti imperialistic guerrilla movements to help African countries gain
independence from western imperialist. Contemporary Chinese immigrants in Africa are related
to China’s traditional diplomatic strategy of soft power, foreign policy and public diplomacy
towards Africa Anshan (2013). The Chinese diaspora in Africa by avoiding participation in local
political activities and the subsequent support of authoritarian regimes by China shows focus on
economic interests only which is part of the “economy and serving” diplomacy in countries like
Zimbabwe, Zambia, Mozambique, Angola and Uganda. Ma Mung (2008) argues that Chinese
immigration to Africa has been to increase global Chinese cultural influence. From this it is
imperative to note that having achieved global economic dominance China is using its diaspora
to expand its cultural influence showing how diaspora engagement initiatives can be retooled
towards public diplomacy.

In addition, the Belt and Road initiative presents a strategic moniker in China’s foreign policy as
it covers 60 emerging economies as an expression of public diplomacy, soft power and global
dominance through infrastructure development, building roads, telecommunication
infrastructure, power plants and railways Lew et al (2021). To a greater degree this initiative
impacts the interconnectivity and transnational links of the Chinese diaspora to China. This
program shows how China and its diaspora are determined and assertive abroad. The Chinese
diaspora is playing an enormous role in connecting China to the rest of the world which shows
its impact on China in what Zhu (2007) coined “the supply and demand” effect as it is helping to
modernize China to the position of a global powerhouse. Goodkind (2019) concurs that the
World Bank reported that China had received US$60 billion in remittances as of 2017 through
official channels. The Chinese diaspora has shown to have a reverberating force also on foreign
direct investment in China.

Gender and diaspora has often depicted male hegemony through the manipulation of women
Werbner (2002). This was primed by the engagement of overseas Chinese man in transnational
split marriages involving a Taishanese “widow” and an American courtesan. This was a common
practise in America cities like Chicago. These poignant exercises led to the change of gender
roles in Chinese societies. In urban America Skinner (1957) opines that the Chinese diaspora
was mainly dominated by males as the sex ratio was biased towards man but by the dawn of the
21st century the feminization of Chinese international migration took a turn as there was a
notable increase in patterns of women involvement. This trend has also been aided by family,
individual strategies, skilled labour migration and increases in the number of Chinese students
studying abroad. In addition, a significant increase in “petty entrepreneurial diaspora trajectories
presented an opportunity for the feminization of migration” in the Chinese diaspora Miles
(2020). Chinese student migration, skilled labour, investor, property developers and real estate
agencies have all encompassed groups of people involved in Chinese transnationalism. Portes et
al (1999) argues that “transnationalism involves multiple activities which permeate constant
travels, movement past borders and creation of social contacts”. The availability of social media
images, “ethnoburbs”, transport technologies, emigration companies and the availability of
opportunities contributes to Chinese transnational networks. Media influence and the
transnationalism of Kung Fu also present mediums of China’s soft power. The transnationalism
of Kung fu has influenced Chinese culture and identity. Szeto (2011) notes that martial arts adds
a cultural dimension, social injustice messages, mimetic politics and permeates cross cultural
linkages through movies by famous actors like Jackie Chan ‘s Rush Hour and the Drunken
Master. This promotes transnational affinities in host countries, relationship with the homeland
and resistance for the Chinese diaspora.

In examining the Chinese diaspora, it imperative to give a comparative analysis of countries with
Chinese immigrants. In this case, l will focus on the USA and Thailand to show the opportunity
structures, government policies and connect this to diaspora reception. Yang (2013) observed
that the Chinese immigrants in America can be described from a “a process of sojourning to
settlement and to transnationalism”. However, l believe that this can be interrelated to host
country conditions, global dynamics, immigrant preference and homeland conditions. In
explaining this trend Yang noted that economic, cultural globalization and immigrant family
structures have had an influence on the localization of the contemporary Chinese immigrants in
the USA. To substantiate this Wong (2001) the Chinese American diaspora have defied the odds
as they are industrious, create new avenues and opportunities through taking advantage of
existing weak systems. However, I believe the Covid 19 virus and the ongoing geopolitical trade
collisions between the US and China has had immense negative ramifications on the Chinese
diaspora as they have been targets of derogatory racial and anti-immigrant slurs like the famous
“China virus”, “Kung flu” which came from the former US president Donald Trump. This has
led to racism and the current anti-Asian hate killings which have riddled the Chinese diaspora in
America. Thailand has however afforded Thai Chinese the opportunity to assimilate though
citizenship is based on Buddhism. The Thai Chinese in Thailand are projected to be around 7
million in 2005 Pan (2006). Chinese school were present in Thailand but after the coup in 1976
they were to the removed. Chinese schools to permeate assimilation. These schools also served
as hubs for maintaining Chinese culture.

Conclusion

In summation the Chinese diaspora is one of the largest diasporas in world. It has evolved its
trilateral impact on the host state, homeland and global arena. The case above shows how China
has employed its diaspora as a public diplomacy tool for soft power and transnational economic
networks. The feminization of the Chinese diaspora has added a new dimension to the impact of
the diaspora on the host state and homeland.

Reference

Akcapar, K. Ş and Aksel, B, D. (2017) Public Diplomacy through Diaspora Engagement: The
Case of Turkey, Perceptions: Journal of International Affairs, 22(3), pp. 135–160.

Anshan, Li. (2013). China’s African Policy and the Chinese Immigrants in Africa. In Routledge
Handbook on the Chinese Diaspora. Routledge.

Baser, B., & Ozturk, E. A. (2020). Positive and Negative Diaspora Governance in Context: From
Public Diplomacy to Transnational Authoritarianism, Middle East Critique, 29:3, 319-334

Chee-Bang, T. (2013) Routledge Handbook of the Chinese Diaspora. Routledge

Cohen, Robin (2008) Global Diasporas: An Introduction, London and New York: Routledge.
Gamlen, A. (2014). Diaspora Institutions and Diaspora Governance, International Migration
Review, Vol 48:S1, 180-217

Goodkind, D. (2019). The Chinese Diaspora: Historical Legacies and Contemporary Trends.
Demographic and Economic Studies Branch International Program Population Division.

Kuah-Pearce, K., E and Hu-Dehart, E (2006). Voluntary Organizations in the Chinese Diaspora.
Hong Kong University Press.

Lew, J., Roughead, C., Hillman, J.,Sachs, D. and Directors, P. (2021) China’s Belt and Road
Initiative: Implications for the United States . Independent Task Force Report. No. 17

Ma Mung, Emmanuel (2008) “Chinese migration and China’s Foreign Policy in Africa,” Journal
of Chinese Overseas, 4(1): 91–109.
Miles, S., B .(2020) Chinese Diasporas. A Social History of Global Migration. Cambridge
University Press.

Pan, Lynn (ed.) (1999) Encyclopedia of the Chinese Overseas, Cambridge, MA: Harvard
University Press.

Pan, Lynn (ed.) (2006) The Encyclopedia of the Chinese Overseas, 2nd edn, Singapore: Editions
Didier Millet.

Portes, A. Guarnizo, L,. E, Landolt, P.(1999). The study of Transnationalism: Pitfalls and
Promise of an Emergent Research Field, Ethnic and Racial Studies, 22(2): 217-37

Poston, Jr., Dudley L., Michael Xinxiang Mao, and Mei-Yu Yu. 1994. “The global distribution
of the overseas Chinese around 1990.” Population and Development Review, 20(3): 631–645.

Skinner, G. William. 1957. Chinese Society in Thailand: An Analytical History. Ithaca, NY:
Cornell University Press.

Tölolyan, K. (1996). The Nation state and its others. In Lieu of a preface , Diaspora, 1(1) : 3-7
and Rethinking Diaspora (s): Stateless Power in the Transnational Moment Diaspora, 5(1): 3-35

Szeto Kin-Yan. (2011). The Martial Arts of the Chinese Diaspora ANG Lee , John Woo and
Jackie Chan in Hollywood. Southern Illinois University Press.
Sökefeld, M. (2006). Mobilizing in Transnational Space: A Social Movement to the Formation
of Diaspora. Global Networks, 6(3), 265-284

Wang, G.(1994) “The status of Overseas Chinese studies,” Chinese America: History and
Perspectives,Wong (ed.) Family, Kin and Community: A Contemporary Reader, revised edition,
Dubuque, IA: Kendall
Werbner, P. (2002). The Place which is Diaspora: Citizenship, Religion and gender in the
making of chaordic transnationalism. Journal of Ethnic and Migration Studies.

Wong, B,. P. (2013). Globalization, Localization of the Chinese Diaspora in the USA. In
Routledge Handbook of the Chinese Diaspora. Routledge.

Wong, B,P .(2001) “The role of kinship in the economic activities of the Chinese in the
Philippines,” in Bernard Hunt Publishing.

Yang,P.,P. (2013). From sojourning to settlement to transnationalism: Transformation of the


Chinese immigrant community in America. In Routledge Handbook on the Chinese Diaspora

Zhu, Z. (2007). Two Diasporas Overseas Chinese and Non-Resident Indians In their Homelands
Political Economy. Journal of Chinese Political Science.
NGHIÊN CỨU ĐIỂN HÌNH: CỘNG ĐỒNG NGƯỜI HOA

Giới thiệu

Thuật ngữ diaspora không có ý nghĩa thống nhất nhưng nó gợi lên một trải nghiệm đau thương
đồng thời với sự phân tán của mọi người. Theo thuật ngữ thông thường, điều này chỉ giới hạn
trong kinh nghiệm của người Do Thái. Tuy nhiên, từ năm 1960-1970, nó đã mở rộng để kết hợp
các cộng đồng người Trung Quốc, Ấn Độ, Hy Lạp và châu Phi. Khái niệm đúng đắn về cộng
đồng hải ngoại xuất phát từ một bản sắc chung, thuộc về chung như một yếu tố quan trọng
Cohen (2008); Safran (1991); Tölöolyan (1996). Trong bài viết này, tôi gửi một phân tích nghiên
cứu trường hợp toàn diện về cộng đồng người Hoa thông qua việc đào sâu sự tham gia của cộng
đồng người di cư, thể chế, chính sách, ngoại giao công chúng thông qua cộng đồng người di cư,
cấu trúc cơ hội, chủ nghĩa xuyên quốc gia, nữ tính hóa cộng đồng người Trung Quốc, động lực
giới và quyền lực mềm thông qua lĩnh vực truyền thông hải ngoại. Lịch sử, đặc điểm và đặc
điểm của cộng đồng người Hoa hải ngoại trình bày những đợt phức tạp và một cảnh báo tiềm
năng trong việc hiểu bản chất của những gì có thể được coi là cộng đồng người di cư lớn nhất
trên thế giới. Liên Hợp Quốc lập luận rằng trên toàn cầu có 10 triệu người Trung Quốc sinh ra ở
nước ngoài, trong khi Hội đồng các vấn đề Cộng đồng Hải ngoại Đài Loan ước tính rằng dân số
Hoa kiều ở nước ngoài là 42,5 triệu vào năm 2014, Goodkind (2019).

Lịch sử và thành phần của cộng đồng người Hoa

Goodkind (2019) lưu ý rằng lịch sử của cộng đồng người Hoa ở nước ngoài (Hoa kiều) xoay
quanh các mô hình di cư vĩnh viễn từ Trung Quốc có từ hàng trăm thế kỷ. Để hiểu phép biện
chứng xoay quanh cộng đồng người Hoa hải ngoại, Wang (1991) đã đề xuất một kiểu chữ để
kiểm tra nhãn hiệu và thành phần của những người di cư quốc tế Trung Quốc. Ông lập luận rằng
cấu trúc được tạo thành từ Huashang, Huagong và Huaqiao. Thuật ngữ "Huashang" biểu thị
những người theo chủ nghĩa trọng thương Trung Quốc tham gia vào các hoạt động kinh doanh và
thương mại chủ yếu ở các nước Đông Nam Á như Malaysia, Indonesia, Thái Lan, Philippines và
Việt Nam. Sáng tác của ông song song với Miles (2020), người lưu ý rằng các mô hình giao dịch
của Trung Quốc ở Đông Nam Á là từ năm 1500-1740. Điều này phù hợp trực tiếp với mô tả của
Cohen (2008), người phân loại cộng đồng người Hoa hải ngoại là cộng đồng thương mại và kinh
doanh. Liên kết với việc thực hành tạm trú các hoạt động thương mại này đã hình thành cấu trúc
cơ bản của các mô hình di cư vĩnh viễn. Từ việc định cư một phần ở Manila trong giai đoạn từ
1570 đến 1600 đến các phong trào sau đó đến Nagasaki, các thương nhân Phúc Kiến Trung Quốc
đã xây dựng danh tiếng là những người chấp nhận rủi ro vì họ không được nhà nước hỗ trợ
nhưng bị đối xử như những người bị ruồng bỏ, Cohen (2008). Những trải nghiệm này đã dẫn
đến sự gắn kết xã hội và đoàn kết thị tộc, mang lại cảm giác thích ứng. Wang (1991) cho rằng
thuật ngữ "Huagong" có nghĩa là những người di cư quốc tế Trung Quốc làm công nhân trong
ngành xây dựng đường sắt và khai thác mỏ ở Mỹ trong thế kỷ 19, điều này mang lại ưu thế cho
những người di cư Trung Quốc có giao kèo. Giai đoạn 1949-1970 đánh dấu buổi bình minh của
một kỷ nguyên mới được khởi xướng bởi sự tách biệt của Trung Quốc thành Trung Hoa Dân
Quốc và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, điều này làm tăng thêm một khía cạnh khác cho sự
phức tạp của cộng đồng người Hoa hải ngoại. Chee-Bang (2013) lập luận rằng quá trình này đã
sinh ra Huaqiao, những người di cư dân tộc Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi sự tan rã và do thay
đổi lãnh thổ và thay đổi biên giới hiện rơi vào loại không quốc tịch hoặc câu hỏi hóc búa về việc
họ thuộc về Đài Loan hay Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Điều này đã sinh ra các thuật ngữ như
"người Hoa ở nước ngoài".

Để đưa ra một bối cảnh tuần tự cho trường hợp này, tôi sẽ sử dụng một định nghĩa của Chee-
Beng (2013), người coi cộng đồng người Hoa là người Trung Quốc sống bên ngoài Trung Quốc
đại lục, Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan tạo thành dấu ấn của vùng đất Trung Quốc. Để chứng
thực với điều này, Goodkind (2019) coi việc thuật ngữ người Trung Quốc ở Hồng Kông, Đài
Loan và Ma Cao là người Hoa ở nước ngoài hoặc một phần của cộng đồng người Hoa là không
chính xác. Giai đoạn từ năm 1978 gói gọn sự thúc đẩy lợi ích của Trung Quốc vào trường quốc
tế và điều này được đối mặt với chủ nghĩa tư bản toàn cầu, các mạng lưới xuyên quốc gia và sự
mở cửa của Trung Quốc cho một giai đoạn di cư mới từ Trung Quốc. Từ giai đoạn này, Pan
(1998) lập luận rằng cộng đồng người Hoa hải ngoại đã có ảnh hưởng ở quê hương thông qua
việc di cư kéo dài và thành lập tổ chức xã hội trong các xã hội chủ nhà, trong khi Trung Quốc đã
sử dụng các cộng đồng người di cư như một nguồn lực xuyên quốc gia khổng lồ để tạo ra sự phát
triển và uy quyền toàn cầu.

Thảo luận và phân tích vụ án

Mối quan hệ giữa nhà nước và cộng đồng hải ngoại giữa Trung Quốc và cộng đồng hải ngoại của
nó bắt đầu từ cuộc cách mạng năm 1911 khi người Hoa ở nước ngoài đóng một vai trò quan
trọng trong việc lên nắm quyền của chính phủ Cộng hòa. Gamlen (2014) lập luận rằng các tổ
chức cộng đồng hải ngoại là "các cơ quan nhà nước chính thức dành cho người di cư và con cháu
của họ". Cộng đồng người Hoa hải ngoại được đặc trưng bởi các tổ chức cộng đồng hải ngoại
mạnh mẽ và các tổ chức tình nguyện được Trung Quốc theo dõi và sử dụng mạnh mẽ. Phù hợp
với điều này, Gamlen (2014) cho rằng do các xu hướng mới trong quản trị toàn cầu, vai trò của
các thể chế cộng đồng hải ngoại trong chuyển đổi chính trị, xã hội và kinh tế cần phải được phân
tích một cách có hệ thống. Kể từ năm 1978, Trung Quốc đã sửa đổi đồng thời các chính sách,
quan điểm và thái độ đối với cộng đồng hải ngoại. Để đạt được sự thống trị toàn cầu của mình,
Trung Quốc đã nhận ra tiềm năng của người Hoa ở nước ngoài để thúc đẩy điều này và thiết lập
một sự thay đổi trong quan hệ và nhận thức đối với cộng đồng hải ngoại của mình để thấm vào
sự tham gia của cộng đồng người di cư, mà Gamlen (2014) đặt ra là khai thác, biểu thị sự tập
trung vào tài nguyên vật chất; Zhu (2007) lưu ý rằng sự hình thành các tổ chức như Ủy ban các
vấn đề Trung Quốc ở nước ngoài và Liên đoàn người Hoa trở về toàn Trung Quốc năm 1978 mô
tả Trung Quốc là một ví dụ điển hình về: Làm thế nào một nhà nước xúi giục sự tham gia tích
cực để khai thác cộng đồng người di cư bằng cách cố tình đưa ra các chính sách thu hút nguồn
lực của cộng đồng người di cư. Tôi tin rằng các động lực kinh tế và chính trị đã dẫn đến việc
thành lập các tổ chức này. Từ những điều trên, chúng ta có thể biểu thị những gì Baser và Ozturk
(2020) gọi là sự khởi đầu của chủ nghĩa độc đoán xuyên quốc gia trong quản trị cộng đồng người
di cư để tạo ra lòng trung thành. Để xây dựng sự tham gia mạnh mẽ của cộng đồng người di cư,
Trung Quốc cũng giới thiệu các đặc khu kinh tế, sử dụng tình cảm yêu nước và thiết lập luật
pháp quốc gia để thu hút đầu tư trực tiếp nước ngoài.

Về mặt huy động chính trị và hình thành bản sắc, Kuah-Pearce và Hu-Dehart (2006) đồng ý rằng
cộng đồng người Hoa hải ngoại bao gồm rất nhiều hiệp hội và tổ chức xã hội tự nguyện rất quan
trọng trong việc tạo ra các liên kết xuyên quốc gia, duy trì bản sắc Trung Quốc, giải quyết xung
đột cộng đồng, tăng mạng lưới kinh tế và duy trì bản sắc văn hóa trong xã hội sở tại. Các ví dụ
nổi bật bao gồm Hiệp hội Từ thiện Trung Quốc San Francisco, Thung lũng Silicon 80/20 và Ủy
ban 100 ở Mỹ và Hiệp hội Trung Quốc Johor Bahru ở Malaysia ủng hộ quyền và lợi ích của
người Trung Quốc ở Mỹ. Zhu (2007) lập luận rằng chủ nghĩa dân tộc mạnh mẽ được mô tả thông
qua ảnh hưởng đến chính sách đối ngoại của nước chủ nhà đối với quê hương cho thấy các thể
chế kiều bào rất quan trọng trong việc vận động hành lang cho các chính sách thuận lợi đối với
quê hương của họ và trong trường hợp này, cộng đồng người Hoa ở Hoa Kỳ ủng hộ nỗ lực của
Trung Quốc để tổ chức Thế vận hội 2000. Tuy nhiên, bản chất phi đảng phái, tự chủ của các tổ
chức này là điều gây tranh cãi vì họ tham gia vào hoạt động quyền huma chống lại lạm dụng
nhân quyền ở Hồng Kông và vận động hành lang cho chính phủ Trung Quốc để sửa chữa quan
hệ Mỹ-Trung. Sökefeld (2006) lưu ý rằng huy động cộng đồng người di cư xảy ra trong khuôn
khổ huy động xã hội thông qua việc tập trung vào các khía cạnh như cơ hội chính trị, huy động
các cấu trúc và ý tưởng. Điều đáng chú ý là chỉ có doanh nhân giàu có mới lãnh đạo các tổ chức
này, điều này ném cờ lê vào tính xác thực của các tổ chức này từ sự kiểm soát của quê hương.
Wong (2013) lập luận rằng cộng đồng người Hoa ở Mỹ để thiết lập nguồn gốc của mình ở Mỹ đã
nhận ra sự cần thiết phải tham gia chính trị và đóng góp cho xã hội chủ nhà thông qua các hoạt
động gây quỹ. Điều này mô tả sự huy động cơ sở bằng cách tham gia vào các hoạt động chính trị
và xã hội, điều này đảm bảo sự hòa nhập, tiếp nhận và bảo vệ cộng đồng Trung Quốc.

Akçapar và Aksel (2017) lập luận rằng cộng đồng người di cư có thể được sử dụng như "cầu nối
giữa các quốc gia cư trú và xuất xứ". Về ngoại giao công chúng, từ năm 1978-1995, Trung Quốc
đã hỗ trợ châu Phi thông qua việc hỗ trợ các phong trào du kích chống đế quốc để giúp các nước
châu Phi giành được độc lập từ đế quốc phương Tây. Những người nhập cư Trung Quốc đương
đại ở châu Phi có liên quan đến chiến lược ngoại giao truyền thống của Trung Quốc về quyền lực
mềm, chính sách đối ngoại và ngoại giao công chúng đối với châu Phi An Sơn (2013). Cộng
đồng người Hoa ở châu Phi bằng cách tránh tham gia vào các hoạt động chính trị địa phương và
sự hỗ trợ sau đó của các chế độ độc tài của Trung Quốc cho thấy chỉ tập trung vào lợi ích kinh tế
là một phần của ngoại giao "kinh tế và phục vụ" ở các nước như Zimbabwe, Zambia,
Mozambique, Angola và Uganda. Ma Mung (2008) lập luận rằng việc nhập cư của người Trung
Quốc vào châu Phi là để tăng ảnh hưởng văn hóa toàn cầu của Trung Quốc. Từ đó, cần phải lưu
ý rằng sau khi đạt được sự thống trị kinh tế toàn cầu, Trung Quốc đang sử dụng cộng đồng hải
ngoại của mình để mở rộng ảnh hưởng văn hóa của mình, cho thấy các sáng kiến tham gia của
cộng đồng người di cư có thể được trang bị lại theo hướng ngoại giao công chúng như thế nào.

Ngoài ra, sáng kiến Vành đai và Con đường thể hiện một biệt danh chiến lược trong chính sách
đối ngoại của Trung Quốc vì nó bao gồm 60 nền kinh tế mới nổi như một biểu hiện của ngoại
giao công chúng, quyền lực mềm và sự thống trị toàn cầu thông qua phát triển cơ sở hạ tầng, xây
dựng đường xá, cơ sở hạ tầng viễn thông, nhà máy điện và đường sắt Lew et al (2021). Ở một
mức độ lớn hơn, sáng kiến này tác động đến sự kết nối và liên kết xuyên quốc gia của cộng đồng
người Hoa hải ngoại với Trung Quốc. Chương trình này cho thấy Trung Quốc và cộng đồng hải
ngoại quyết tâm và quyết đoán ở nước ngoài như thế nào. Cộng đồng người Hoa đang đóng một
vai trò to lớn trong việc kết nối Trung Quốc với phần còn lại của thế giới, điều này cho thấy tác
động của nó đối với Trung Quốc trong cái mà Zhu (2007) đặt ra hiệu ứng "cung và cầu" khi nó
giúp hiện đại hóa Trung Quốc đến vị trí của một cường quốc toàn cầu. Goodkind (2019) đồng
tình rằng Ngân hàng Thế giới báo cáo rằng Trung Quốc đã nhận được 60 tỷ đô la kiều hối tính
đến năm 2017 thông qua các kênh chính thức. Cộng đồng người Hoa hải ngoại đã cho thấy có
một lực lượng vang dội đối với đầu tư trực tiếp nước ngoài vào Trung Quốc.

Giới tính và cộng đồng người di cư thường mô tả quyền bá chủ của nam giới thông qua sự thao
túng của phụ nữ Werbner (2002). Điều này được thúc đẩy bởi sự đính hôn của một người đàn
ông Trung Quốc ở nước ngoài trong các cuộc hôn nhân chia rẽ xuyên quốc gia liên quan đến một
"góa phụ" Taishan và một kỹ nữ Mỹ. Đây là một thực tế phổ biến ở các thành phố của Mỹ như
Chicago. Những bài tập sâu sắc này đã dẫn đến sự thay đổi vai trò giới trong xã hội Trung Quốc.
Ở thành thị Mỹ, Skinner (1957) cho rằng cộng đồng người Hoa di cư chủ yếu bị chi phối bởi
nam giới vì tỷ lệ giới tính thiên về nam giới, nhưng vào buổi bình minh của thế kỷ 21, việc nữ
tính hóa di cư quốc tế của Trung Quốc đã thay đổi khi có sự gia tăng đáng chú ý về mô hình
tham gia của phụ nữ. Xu hướng này cũng đã được hỗ trợ bởi các chiến lược gia đình, cá nhân, di
cư lao động lành nghề và sự gia tăng số lượng sinh viên Trung Quốc học tập ở nước ngoài.
Ngoài ra, sự gia tăng đáng kể "quỹ đạo cộng đồng doanh nhân nhỏ nhặt đã tạo cơ hội cho việc nữ
tính hóa di cư" trong cộng đồng người Trung Quốc Miles (2020). Di cư sinh viên Trung Quốc,
lao động lành nghề, nhà đầu tư, nhà phát triển bất động sản và các cơ quan bất động sản đều bao
gồm các nhóm người liên quan đến chủ nghĩa xuyên quốc gia của Trung Quốc. Portes et al
(1999) lập luận rằng "chủ nghĩa xuyên quốc gia liên quan đến nhiều hoạt động thấm nhuần các
chuyến đi liên tục, di chuyển qua biên giới và tạo ra các liên hệ xã hội". Sự sẵn có của hình ảnh
truyền thông xã hội, "ethnoburbs", công nghệ vận tải, các công ty di cư và sự sẵn có của các cơ
hội góp phần vào mạng lưới xuyên quốc gia của Trung Quốc. Ảnh hưởng của truyền thông và
chủ nghĩa xuyên quốc gia của Kung Fu cũng thể hiện phương tiện quyền lực mềm của Trung
Quốc. Chủ nghĩa xuyên quốc gia của Kung fu đã ảnh hưởng đến văn hóa và bản sắc Trung Quốc.
Szeto (2011) lưu ý rằng võ thuật bổ sung thêm một khía cạnh văn hóa, thông điệp bất công xã
hội, chính trị bắt chước và thấm vào các liên kết văn hóa chéo thông qua các bộ phim của các
diễn viên nổi tiếng như Giờ cao điểm của Thành Long và Bậc thầy say rượu. Điều này thúc đẩy
mối quan hệ xuyên quốc gia ở các nước sở tại, mối quan hệ với quê hương và sức đề kháng đối
với cộng đồng người Hoa ở nước ngoài.

Khi kiểm tra cộng đồng người Trung Quốc, bắt buộc phải đưa ra một phân tích so sánh về các
quốc gia có người nhập cư Trung Quốc. Trong trường hợp này, tôi sẽ tập trung vào Hoa Kỳ và
Thái Lan để thể hiện cấu trúc cơ hội, chính sách của chính phủ và kết nối điều này với việc tiếp
nhận cộng đồng người di cư. Yang (2013) quan sát thấy rằng những người nhập cư Trung Quốc
ở Mỹ có thể được mô tả từ "một quá trình tạm trú đến định cư và đến chủ nghĩa xuyên quốc gia".
Tuy nhiên, tôi tin rằng điều này có thể liên quan đến điều kiện của nước sở tại, động lực toàn
cầu, ưu tiên nhập cư và điều kiện quê hương. Để giải thích xu hướng này, Yang lưu ý rằng toàn
cầu hóa kinh tế, văn hóa và cấu trúc gia đình nhập cư đã có ảnh hưởng đến nội địa hóa của những
người nhập cư Trung Quốc đương đại ở Hoa Kỳ. Để chứng minh điều này Wong (2001), cộng
đồng người Mỹ gốc Hoa đã bất chấp tỷ lệ cược vì họ cần cù, tạo ra những con đường và cơ hội
mới thông qua việc tận dụng các hệ thống yếu kém hiện có. Tuy nhiên, tôi tin rằng virus Covid
19 và các xung đột thương mại địa chính trị đang diễn ra giữa Mỹ và Trung Quốc đã có những
phân nhánh tiêu cực to lớn đối với cộng đồng người Hoa vì họ là mục tiêu của những lời miệt thị
chủng tộc và chống người nhập cư xúc phạm như "virus Trung Quốc" nổi tiếng, "Kung flu" đến
từ cựu tổng thống Mỹ Donald Trump. Điều này đã dẫn đến chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và các
vụ giết người thù hận chống người châu Á hiện nay đã đánh đố cộng đồng người Hoa ở Mỹ.
Tuy nhiên, Thái Lan đã cho người Thái gốc Hoa cơ hội đồng hóa mặc dù quyền công dân dựa
trên Phật giáo. Người Thái gốc Hoa ở Thái Lan được dự đoán là khoảng 7 triệu vào năm 2005
Pan (2006). Trường Trung Quốc đã có mặt ở Thái Lan nhưng sau cuộc đảo chính năm 1976, họ
đã bị loại bỏ. Các trường học Trung Quốc để thấm vào sự đồng hóa. Những ngôi trường này
cũng đóng vai trò là trung tâm để duy trì văn hóa Trung Quốc.
Kết thúc

Tóm lại, cộng đồng người Hoa là một trong những cộng đồng người di cư lớn nhất trên thế giới.
Nó đã phát triển tác động ba bên của nó đối với quốc gia chủ nhà, quê hương và đấu trường toàn
cầu. Trường hợp trên cho thấy Trung Quốc đã sử dụng cộng đồng hải ngoại của mình như một
công cụ ngoại giao công chúng cho quyền lực mềm và mạng lưới kinh tế xuyên quốc gia như thế
nào. Việc nữ tính hóa cộng đồng người Hoa hải ngoại đã thêm một chiều hướng mới cho tác
động của cộng đồng hải ngoại đối với nước chủ nhà và quê hương.

Tham khảo

Akcapar, K. Ş và Aksel, B, D. (2017) Ngoại giao công chúng thông qua sự tham gia của cộng
đồng người di cư: Trường hợp của Thổ Nhĩ Kỳ, Nhận thức: Tạp chí Các vấn đề quốc tế, 22 (3),
trang 135–160.

An Sơn, Li. (2013). Chính sách châu Phi của Trung Quốc và những người nhập cư Trung Quốc ở
châu Phi. Trong Cẩm nang Routledge về cộng đồng người Trung Quốc. Routledge.

Baser, B., &; Ozturk, EA (2020). Quản trị cộng đồng người di cư tích cực và tiêu cực trong bối
cảnh: Từ ngoại giao công chúng đến chủ nghĩa độc đoán xuyên quốc gia, Phê bình Trung Đông,
29: 3, 319-334

Chee-Bang, T. (2013) Cẩm nang Routledge của cộng đồng người Trung Quốc. Routledge

Cohen, Robin (2008) Người di cư toàn cầu: Giới thiệu, London và New York: Routledge.

Gamlen, A. (2014). Các tổ chức kiều bào và quản trị cộng đồng người di cư, Tạp chí Di cư Quốc
tế, Vol 48: S1, 180-217

Tốt bụng, D. (2019). Cộng đồng người Trung Quốc: Di sản lịch sử và xu hướng đương đại. Chi
nhánh Nghiên cứu Nhân khẩu học và Kinh tế Chi nhánh Chương trình Quốc tế Bộ phận Dân số.

Kuah-Pearce, K., E và Hu-Dehart, E (2006). Các tổ chức tình nguyện trong cộng đồng người
Hoa hải ngoại. Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông.
Lew, J., Roughead, C., Hillman, J., Sachs, D. và Giám đốc, P. (2021) Sáng kiến Vành đai và Con
đường của Trung Quốc: Ý nghĩa đối với Hoa Kỳ . Báo cáo của lực lượng đặc nhiệm độc lập. Số
17

Ma Mung, Emmanuel (2008) "Di cư của Trung Quốc và Chính sách đối ngoại của Trung Quốc ở
Châu Phi," Tạp chí Trung Quốc ở nước ngoài, 4 (1): 91–109.
Dặm, S., B . (2020) Cộng đồng người Trung Quốc. Lịch sử xã hội của di cư toàn cầu. Nhà xuất
bản Đại học Cambridge.

Pan, Lynn (chủ biên) (1999) Encyclopedia of the Chinese Overseas, Cambridge, MA: Nhà xuất
bản Đại học Harvard.

Pan, Lynn (chủ biên) (2006) The Encyclopedia of the Chinese Overseas, 2nd edn, Singapore:
Editions Didier Millet.

Cổng, A. Guarnizo, L,. E, Landolt, P. (1999). Nghiên cứu về chủ nghĩa xuyên quốc gia: Cạm bẫy
và lời hứa về một lĩnh vực nghiên cứu mới nổi, Nghiên cứu dân tộc và chủng tộc, 22 (2): 217-37

Poston, Jr., Dudley L., Michael Xinxiang Mao, và Mei-Yu Yu. 1994. "Sự phân bố toàn cầu của
người Hoa ở nước ngoài vào khoảng năm 1990." Tạp chí Dân số và Phát triển, 20 (3): 631–645.

Người gầy, G. William. 1957. Xã hội Trung Quốc ở Thái Lan: Lịch sử phân tích. Ithaca, NY:
Nhà xuất bản Đại học Cornell.

Tölolyan, K. (1996). Nhà nước Quốc gia và những người khác của nó. Thay cho lời nói đầu ,
Diaspora, 1 (1): 3-7 và Rethinking Diaspora (s): Quyền lực không quốc tịch trong thời điểm
xuyên quốc gia Diaspora, 5 (1): 3-35

Szeto Kin-Yan. (2011). Võ thuật của cộng đồng người Trung Quốc ANG Lee , John Woo và
Thành Long ở Hollywood. Nhà in Đại học Nam Illinois.

Sökefeld, M. (2006). Huy động trong không gian xuyên quốc gia: một phong trào xã hội để hình
thành cộng đồng người di cư. Mạng toàn cầu, 6 (3), 265-284

Wang, G. (1994) "The status of Overseas Chinese studies," Chinese America: History and
Perspectives, Wong (chủ biên) Family, Kin and Community: A Contemporary Reader, ấn bản
sửa đổi, Dubuque, IA: Kendall
Werbner, P. (2002). Nơi là Diaspora: Quyền công dân, Tôn giáo và giới tính trong việc tạo ra
chủ nghĩa xuyên quốc gia hỗn loạn. Tạp chí Nghiên cứu Dân tộc và Di cư.

Wong, B,. P. (2013). Toàn cầu hóa, nội địa hóa cộng đồng người Hoa tại Hoa Kỳ. Trong Cẩm
nang Routledge của cộng đồng người Hoa hải ngoại. Routledge.

Wong, B, P . (2001) "Vai trò của mối quan hệ họ hàng trong các hoạt động kinh tế của người
Trung Quốc ở Philippines," trong Nhà xuất bản Bernard Hunt.

Yang, P., P. (2013). Từ tạm trú đến định cư đến chủ nghĩa xuyên quốc gia: Sự chuyển đổi của
cộng đồng nhập cư Trung Quốc ở Mỹ. Trong Cẩm nang Routledge về cộng đồng người Hoa

Zhu, Z. (2007). Hai kiều bào, người Hoa ở nước ngoài và người Ấn Độ không cư trú tại quê
hương của họ, kinh tế chính trị. Tạp chí Khoa học Chính trị Trung Quốc.

You might also like