Đại hội Đế quốc (Thánh chế La Mã)
Đại hội Đế quốc (tiếng La Tinh: Dieta Imperii hay Comitium Imperiale; tiếng Đức: Reichstag; tiếng Anh: Imperial Diet) là một cơ quan tối quan trọng của Đế quốc La Mã Thần thánh. Nó không phải là một cơ quan lập pháp theo nghĩa hiện đại, các thành viên của nó tập hợp lại giống như một diễn đàn trung tâm, nơi các vấn đề được đưa ra thảo luận và đàm phán, hơn là quyết định.[1]
Thành viên của đại hội là những nhân vật đứng đầu địa vị Hoàng gia trong Đế chế La Mã Thần thánh, được chia thành 3 nhóm. Đại hội Đế quốc là một thể chế lâu đời, được phát triển và kiện toàn từ Hoftag (Hội đồng toà án) của thời Trung cổ. Từ năm 1663 cho đến khi Thánh chế La Mã chấm dứt tồn tại vào năm 1806, nó hoạt động thường trực tại Regensburg.
Những cá nhân đứng đầu các điền trang trong đế quốc đều có một ghế và được bỏ phiếu trong Đại hội Đế quốc. Nhưng chỉ có những quý tộc có cấp bậc hoàng thân thuộc nhóm "College of Princes" mới được hưởng một phiếu bầu cá nhân (Virilstimme), trong khi các điền trang thấp hơn như Bá tước Đế quốc và Tu viện Đế quốc, chỉ được quyền bỏ phiếu tập thể (Kuriatstimme) trong nhóm của họ, trường hợp này cũng tương tự với các Thành bang đế chế thuộc nhóm "College of Towns".[2] Các Hiệp sĩ Đế quốc tuy cũng là quý tộc và chỉ chịu phục tùng trước Hoàng đế như Thành bang đế chế tự do và Bá tước Đế quốc, nhưng họ không được tham gia Đại hội Đế chế.
Quyền bỏ phiếu về cơ bản phụ thuộc vào quyền của một nhà cai trị trên lãnh thổ của họ, thông qua việc thừa kế hoặc bằng một cách nào khác, những nhân vật này cũng có quyền biểu quyết tại đại hội.[2] Nói chung các nhà cai trị trong đế quốc không phải ngồi thường trực tại Đại hội Đế quốc ở Regensburg, họ cử những đại diện thay mặt họ.
Lịch sử
[sửa | sửa mã nguồn]Vai trò và chức năng chính xác của Đại hội Đế chế (Imperial Diet) đã thay đổi qua nhiều thế kỷ, trong đó các điền trang và các lãnh thổ riêng biệt ngày càng giành được nhiều quyền tự trị, với cái giá phải trả là quyền lực của đế chế sẽ bị giảm bớt. Ban đầu không có thời gian và địa điểm nhóm họp cố định cho Đại hội Đế quốc. Nó bắt đầu như một hội nghị của các công tước người Germanic, thành lập Vương quốc Frank khi phải đưa ra các quyết định quan trọng.
Theo Biên niên sử Hoàng gia Frank, dưới thời Hoàng đế Charlemagne trong Chiến tranh Saxon, Đại hội Đế chế được nhóm họp tại Paderborn vào năm 1777, và chính thức thông qua luật liên quan đến những người Saxon khuất phục các bộ lạc khác. Năm 803, hoàng đế Frank ban hành phiên bản cuối cùng của Lex Saxonum.
Tại Đại hội Đế chế năm 919 ở Fritzlar, các công tước đã bầu ra vị vua đầu tiên của người Đức, đó là Henry the Fowler, một người Saxon, vượt qua sự cạnh tranh lâu đời giữa người Frank và người Saxon và đặt nền móng cho vương quốc Đức. Sau cuộc chinh phục nước Ý, Đại hội Đế chế Roncaglia, năm 1158 đã hoàn thiện bốn đạo luật có thể thay đổi đáng kể hiến pháp (chưa bao giờ được viết chính thức) của Đế chế, đánh dấu khởi đầu cho sự suy giảm quyền lực trung ương, và tự trị của các công tước địa phương tăng lên. Sắc chỉ vàng năm 1356 củng cố khái niệm "quyền cai trị lãnh thổ" (Landesherrschaft), quy tắc độc lập chủ yếu của các công tước đối với các vùng lãnh thổ tương ứng của họ, và cũng giới hạn số lượng Tuyển đế hầu ở mức bảy. Các Giáo hoàng không bao giờ tham gia vào quá trình bầu cử, họ chỉ tham gia vào quá trình phê chuẩn và đăng quang của bất kỳ ai được các Tuyển đế hầu bầu lên ngai vàng Hoàng đế La Mã Thần thánh.
Cho đến cuối thế kỷ XV, Đại hội Đế chế vẫn chưa thực sự được chính thức hóa như một thể chế. Thay vào đó, các công tước và các hoàng thân khác sẽ bị triệu tập bất thường tại triều đình của Hoàng đế. Những cuộc họp này thường được gọi là Hoftag. Chỉ bắt đầu từ năm 1489, Đại hội Đế quốc mới được gọi là Reichstag, và nó chính thức được chia thành các viện để phân loại nhóm đại diện.
Ban đầu, chỉ có 2 viện, gồm các Tuyển đế hầu và các Công tước. Sau đó các Thành bang đế chế và các nước cộng hoà độc lập với các lãnh chúa địa phương, chỉ chịu sự phục tùng trước hoàng đế được chấp nhận tham gia vào Đại hội đế chế như một bên thứ ba.
Một số nỗ lực nhằm cải tổ Đế chế và chống lại sự tan rã của nó đã được đưa vào nghị sự, đặc biệt là bắt đầu từ Đại hội Đế chế năm 1495, tuy nhiên những nỗ lực này không có nhiều tác dụng. Ngược lại, quá trình tan rã diễn ra nhanh chóng hơn với Hoà ước Westphalia năm 1648, chính thức ràng buộc Hoàng đế La Mã Thần thánh phải chấp nhận mọi quyết định của Đại hội Đế chế, một số quyền lực còn lại của Hoàng đế chính thức bị tước bỏ. Từ đó cho đến khi Thánh chế La Mã tan rã vào năm 1806, các Đại hội Đế chế trên thực tế là hội nghị triệu tập các nhà cai trị, phần lớn là sở hữu các nhà nước độc lập, không còn ràng buộc bởi quyền lực của hoàng đế.
Có lẽ những Đại hội Đế chế nổi tiếng nhất được tổ chức ở Worms vào năm 1495, nơi cuộc Cải cách Hoàng gia được ban hành, và năm 1521, nơi Martin Luther bị cấm, Đại hội Đế chế Speyer 1526 và 1529 (xem Cuộc biểu tình ở Speyer), và một số được tổ chức ở Nuremberg (Đại hội Đế quốc ở Nuremberg). Chỉ với sự ra đời của Đại hội Đế quốc vĩnh viễn của Regensburg vào năm 1663, Đại hội Đế quốc đã được tổ chức vĩnh viễn tại một địa điểm cố định.
Đại hội Đế chế tại Constance khai mạc vào ngày 27/04/1507;[3] nó công nhận sự thống nhất của Đế chế La Mã Thần thánh và thành lập Imperial Chamber, tòa án tối cao của đế chế.
Những thành viên trong Đại hội
[sửa | sửa mã nguồn]Các Tuyển đế hầu
[sửa | sửa mã nguồn]Cử tri đoàn (Kurfürstenrat), do Tuyển đế hầu của Tổng giáo phận vương quyền Maizn lãnh đạo với tư cách là "Archchancellor" (Tổng thủ hiến) của Đức. Bảy Tuyển đế hầu nằm trong nhóm Cử tri đoàn của Đế quốc đã được Sắc chỉ Golden bull năm 1356 chỉ định:
- Ba thành viên là Giám mục vương quyền,
- Tổng giám mục vương quyền của Mainz, với tư cách là Tổng thủ hiến Đức.
- Tổng giám mục vương quyền của Cologne, với tư cách là Tổng thủ hiến của Italia
- Tổng giám mục vương quyền của Trier với tư cách là Tổng thủ hiến của Burgundy
- Bốn thân vương thế tục,
- Vua của Bohemia, với tư cách là Archcupbearer
- Tuyển đế hầu của Palatinate, với tư cách là Quản lý quốc gia (Erztruchsess)
- Tuyển đế hầu Sachsen, với tư cách là Tổng Nguyên soái
- Phiên hầu tước của Brandenburg, với tư cách là Tổng Ngân khố
Số lượng cử tri đoàn tăng lên 8 thành viên vào năm 1623, Công tước xứ Bavaria tiếp quản chức vụ Tuyển đế hầu của Bá tước Palatine, người nhận được một phiếu bầu riêng biệt trong cử tri đoàn theo Hòa ước Westphalia năm 1648 (Causa Palatina), bao gồm cả chức vụ cấp cao là Thủ quỹ Tổng tài (Archtreasurer). Năm 1692, Tuyển hầu tước của Hanover (tên gọi chính thức là Brunswick-Lüneburg) đã trở thành đại cử tri thứ 9 với tư cách là Tổng quản thủ lĩnh (Archbannerbearer) trong Chiến tranh Chín năm.
Trong Chiến tranh Kế vị Bayern các Tuyển đế hầu của Palatinate và Bayern được hợp nhất, theo Hòa ước Teschen năm 1779. Qua cuộc tái cơ cấu của Đức năm 1803 dẫn đến việc giải thể Tổng giáo phận vương quyền Cologne và Trier, Tổng giám mục vương quyền Mainz được nhận các lãnh thổ này, xem như là khoản bồi thường cho phần lãnh thổ bị mất do Đệ Nhất Cộng hòa Pháp chiếm đóng trong Cách mạng Pháp - Công quốc Regensburg mới thành lập. Lần lượt, 4 Thân vương thế tục được nâng lên thành Tuyển đế hầu:
- Công tước của Salzburg
- Công tước của Württemberg
- Phiên hầu tước của Baden
- Phong địa bá tước của Hesse-Kassel
Tuy nhiên, những thay đổi này không có tác động gì đến đế chế, vì Francis II với tư cách là Hoàng đế La Mã Thần thánh đã tuyên bố thoái vị, dẫn đến Đế chế bị giải thể chỉ 3 năm sau đó.
Các Thân vương thế tục
[sửa | sửa mã nguồn]Viện Thân vương (Reichsfürstenrat hoặc Fürstenbank) là nơi ngồi của các Bá tước Hoàng gia cũng như các lãnh chúa, Giám mục vương quyền và các Tu viện trưởng Đế quốc. Số lượng thành viên của viện này rất đông đảo và mạnh mẽ, mặc dù thường xuyên bất hòa, họ luôn cố gắng bảo vệ lợi ích của mình, chống lại sự thống trị của các Tuyển đế hầu.
Các Thành bang
[sửa | sửa mã nguồn]Viện Thành phố Đế quốc (Reichsstädtekollegium) phát triển từ năm 1489 trở đi, nó đã đóng góp rất nhiều vào sự phát triển của Đại hội Đế chế như một thể chế chính trị. Tuy nhiên, cuộc bỏ phiếu tập thể của các thành phố ban đầu có tầm quan trọng thấp, cho đến khi Đại hội Đế quốc Augsburg diễn ra vào năm 1582. Viện được lãnh đạo bởi hội đồng thành phố của địa điểm tổ chức hội nghị; với việc triệu tập Đại hội Đế chế vĩnh viễn tại một địa điểm vào năm 1663, quyền lãnh đạo được chuyển cho Regensburg.
Viện Thành phố Đế quốc được chia thành 2 băng ghế, gồm Swabian và Rhenish. Các thành phố Swabia do Nuremberg, Augsburg và Regensburg lãnh đạo, các thành phố Rhenish do Cologne, Aachen và Frankfurt lãnh đạo.
Cơ quan tôn giáo
[sửa | sửa mã nguồn]Bộ sưu tập hồ sơ
[sửa | sửa mã nguồn]Sau khi Đế quốc Đức được thành lập vào năm 1871, Ủy ban Lịch sử của Viện Hàn lâm Khoa học Bavaria bắt đầu thu thập hồ sơ đế quốc (Reichsakten) và hồ sơ Đại hội Đế chế (Reichstagsakten). Năm 1893, ủy ban xuất bản tập đầu tiên. Hiện tại, các năm 1524–1527 và các năm đến 1544 đang được thu thập và nghiên cứu. Một tập đề cập đến Đại hội đế quốc năm 1532 của Regensburg, bao gồm các cuộc đàm phán hòa bình với những người Kháng Cách ở Schweinfurt và Nuremberg, của Rosemarie Aulinger ở Vienna được xuất bản vào năm 1992.
Địa điểm tổ chức Đại hội
[sửa | sửa mã nguồn]Bài viết hoặc đoạn này cần người am hiểu về chủ đề này trợ giúp biên tập mở rộng hoặc cải thiện. Lý do cụ thể là: chưa dịch hết, bổ sung thông tin. |
Tham khảo
[sửa | sửa mã nguồn]- ^ Klaus Malettke, Les relations entre la France et le Saint-Empire au XVIIe siècle, Honoré Champion, Paris, 2001, p. 22.
- ^ a b John H. Gagliardo, Reich and Nation. The Holy Roman Empire as Idea and Reality, 1763–1806, Indiana University Press, 1980, p. 22–23.
- ^ History of the Reformation in Germany, page 70, by Leopold von Ranke.
- ^ “Hóman-Szegfű : Magyar Történet”.
Thư mục
[sửa | sửa mã nguồn]- Peter Claus Hartmann: Das Heilige Römische Reich deutscher Nation in der Neuzeit 1486–1806. Stuttgart 2005, ISBN 3-15-017045-1.
- Axel Gotthard: Das Alte Reich 1495–1806. Darmstadt 2003, ISBN 3-534-15118-6
- Edgar Liebmann: Reichstag. In: Friedrich Jaeger (Hrsg.): Enzyklopädie der Neuzeit, Bd. 10: Physiologie-Religiöses Epos. Stuttgart 2009, str. 948–953, ISBN 3-534-17605-7
- Barbara Stollberg-Rilinger: Des Kaisers alte Kleider. Verfassungsgeschichte und Symbolsprache des Alten Reiches. München 2008, ISBN 978-3-406-57074-2
- Helmut Neuhaus: Das Reich in der frühen Neuzeit (Enzyklopädie Deutscher Geschichte, Band 42). München 2003, ISBN 3-486-56729-2.
- Heinz Angermeier: Das alte Reich in der deutschen Geschichte. Studien über Kontinuitäten und Zäsuren. München 1998, ISBN 3-486-55897-8
Liên kết ngoài
[sửa | sửa mã nguồn]- Tư liệu liên quan tới Reichstag (Holy Roman Empire) tại Wikimedia Commons